Đề bài: Tả một loài cây gắn liền với những kỉ niệm của tuổi thơ

Bài văn mẫu

   “Quê hương là chùm khế ngọt

    Cho con trèo hái mỗi ngày…”

   Đối với em, cây khế trong vườn nhà là quê hương, là những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên, ngây thơ. Cây khế ấy đã gắn liền với những kỉ niệm tuổi thơ tươi đẹp của em.

    Cây khế được bố em trồng sáu năm nay rồi nhưng cây cũng không cao lắm, chỉ cao hơn em một chút. Gốc cây to bằng cổ tay của mẹ, màu nâu sẫm. Từ gốc cây chẻ ra hai cành lớn nâng đỡ tán lá bên trên. Cây xòe nhiều tán lá, sum suê, xanh rờn cả một góc vườn. Lá khế nhỏ, màu xanh lá nhạt, hình bầu dục. Lá khế cũng mọc đối xứng nhau như lá me, lá phượng vậy. Đến mùa ra hoa kết trái, khế chưa bao giờ phụ lòng người chăm sóc nó. Khế cho ra những chùm hoa tim tím nhỏ li ti. Hoa mọc sai chi chít thành từng chùm lớn. Quả khế có năm khía, màu xanh đậm. Khi chín khế chuyển dần sang màu vàng chanh, căng mọng nước. Em thích nhất lúc cắt ngang quả khế ra thành cách miếng nhỏ như hình ngôi sao trên trời. Ăn khế em luôn cảm nhận được vị ngọt thơm mà khế mang lại.

    Cây khế này đã cùng với em lớn lên. Hồi học lớp một, trên đường đi học em có thấy những chúm hoa khế tím xinh xinh. Do thích quá em trèo lên tường “hái trộm” và bị ngã gãy tay. Khi hổi phục bố dắt em đi mua cây khế này và đào hố cho em trồng. Bố bảo: “Con hãy chăm sóc thật tốt để cây ra quả nhé!”. Ngày ngày em chịu khó tưới nước, nhổ cỏ quanh gốc cây để cây mau lớn. Cây khế khó khăn lắm mới cho ra những bông hoa đầu tiên nên em không dám hái. Em nhận ra hành động hái hoa khế là làm tổn thương đến cây. Em nghĩ: “Chắc cây đau lắm” và thầm xin lỗi cây khế. Kể từ đó em biết bảo vệ cây đặc biệt là cây khế vì cây cho con người nhiều hoa thơm, trái ngọt.

    Thời gian trôi đi nhanh quá, chẳng mấy chốc cây khế nhỏ bé ngày nào đã lớn như vậy. Em tự nhủ sẽ cố gắng chăm sóc cây tốt hơn nữa để cây cho ra nhiều quả ngọt hơn.