Đề bài: Tả một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ nước

Bài văn mẫu

    Trên đường đi dạo cùng mẹ em đã tình cờ gặp một hình ảnh vô cùng đẹp. Đó là một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ nước trong tiết trời mùa thu se lạnh. Hình ảnh đó đã để lại trong lòng em những ấn tượng sâu sắc.

    Cụ già câu cá khoảng ngoài bảy mươi tuổi, dáng người cao và gầy. Khuôn mặt cụ toát lên vẻ hiền lành, phúc hậu. Dù đã nhiều tuổi nhưng đôi mắt cụ vẫn còn rất tinh anh. Điều khiến em ấn tượng là mái tóc của cụ, dài và trắng như một ông tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích. Chòm râu trắng như cước thỉnh thoảng lại khẽ rung rung khi gió thổi qua. Trên tay cụ cầm một chiếc cần trúc dài và thẳng tắp, đôi bàn tay gầy guộc và nhăn nheo cầm chặt lấy cần, một tay kia đặt lên gối. Nhìn dáng cụ câu cá trông thật thoải mái, ung dung.

    Không khí mát lạnh và trong lành thích hợp để câu cá. Đây là một thú vui tao nhã của tuổi già. Cụ già ngồi im lặng trước mặt hồ, vẻ mặt điềm tĩnh chứ không có vẻ chờ đợi hay hồi hộp. Khi thấy khẽ động dây câu, nhanh như chớp cụ giật mạnh chiếc cần. Một chú cá rô đã cắn câu, cụ khẽ mỉm cười rồi thả con cá nhỏ vào chiếc xô ngay cạnh đó. Em tiến lại gần phía cụ, cụ nhìn em bằng ánh mắt hiền từ và nói: “Để ta sẽ thưởng cho cháu một con nhé!”. Chỉ trong vài phút, một chú cá vàng đã cắn câu. Dây câu kéo lên, con cá vàng giãy giụa tìm cách thoát nhưng vô ích. Cụ lấy túi bóng đổ đầy nước và thả cá vào đó đưa cho em. Em nhận và cảm ơn cụ trong sự vui sướng ngập tràn.

    Khi em chào cụ và ra về, cụ vẫn tiếp tục ngồi câu cá. Thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ lướt qua, những chiếc lá mùa thu rơi rụng lao xuống mặt hồ. Cụ già trong dáng vẻ thư thái tựa gối buông cần vừa giản dị lại vừa thanh cao. Hình ảnh đó đẹp như một bài thơ vậy.

    Trở về nhà em đã thả chú cá vàng vào bể cá và nuôi. Mỗi khi nhìn thấy nó em lại nhớ về cụ già câu cá bên hồ nước. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí em khiến em không thể nào quên.