Đề bài: Xưng "tôi" kể lại truyện Thánh Gióng

Bài văn mẫu

   Tôi là Thánh Gióng, vốn là một vị thần trên trời, được Ngọc Hoàng cử xuống để giúp đỡ những người dân đất Việt dẹp giặc Ân xâm lược bờ cõi. Dù thời gian ở trần gian ngắn ngủi nhưng tôi sẽ không bao giờ quên tình cảm ấm áp mà mọi người đã dành cho tôi.

   Ngay từ khi mới chào đời tôi đã là một đứa trẻ đặc biệt. Tôi được sinh ra khi mẹ của tôi đi ra đồng thấy một vết chân to, bà liền ướm thử vào vết chân ấy, nào ngờ về nhà bà mang thai, và đứa bé trong bụng ấy chính là tôi. Mẹ mang thai tôi trong mười hai tháng, khi sinh ra tôi là một đứa bé hết sức khôi ngô, tuấn tú nhưng bố mẹ nhọc công nuôi tôi mà tôi lại chẳng lớn thêm được chút nào, đến ba tuổi vẫn chẳng biết nói, biết cười, biết đi, biết đứng, cứ đặt tôi ở đâu là tôi nằm im ở đó. Bố mẹ lấy làm buồn vì điều ấy lắm, nhưng chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ nói những điều nặng nề, chê bai tôi mà vẫn hết mực yêu thương, chăm lo cho tôi.

   Năm đó giặc Ân sang xâm lược nước ta, chiến tranh xảy ra liên miên, nhân dân vô cùng cực khổ. Ai cũng mong muốn có được người hiền tài để đánh đuổi lũ xâm lược. Trước thế giặc ngày một mạnh, nhà vua vô cùng ưu phiền, lo lắng, ngài cho sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi để cứu nước.

   Hôm ấy, vẫn như mọi ngày, bố mẹ đi làm đồng trở về, còn tôi được đặt nằm trong nhà, bỗng tôi nghe thấy tiếng sứ giả rao, tôi mừng rỡ vô cùng, bèn gọi mẹ bảo mẹ mời sứ giả nhà. Nghe tiếng tôi gọi, mẹ hết sức ngạc nhiên, bà chết lặng đi, không thể tin rằng đứa con yêu quý của mình biết nói. Chân tay mẹ luống cuống, mẹ lật đật chạy ra đầu cổng mời sứ giả vào nhà.

   Sứ giả vào, ông ta muốn gặp ngay người đã gọi mình. Mẹ tôi chỉ về phía góc giường nơi tôi đang nằm ở đó, khuôn mặt ông ta vô cùng sửng sốt, ngỡ ngàng và ông buông một tiếng thở dài, rồi nói: “Ta tìm người hiền tài để cứu nước, chứ đâu tìm một đứa nhóc mới lên ba”. Có lẽ vị sứ giả đang rất bực bội vì nghĩ tôi đang trêu đùa ông, để xóa tan sự nghi ngờ, bực tức của ông, tôi đã đề nghị sứ giả về tâu với vua sắm cho tôi một con ngựa sắt, áo giáp sắt và một cái roi bằng sắt ba ngày sau tôi sẽ lên đường đánh giặc. Trước những gì tôi yêu cầu vị sứ giả vẫn vô cùng hồ nghi, lo lắng, nhưng vì việc nước gấp rút nên ông ta vẫn quay trở về tâu với vua, để nhà vua chuẩn bị.

   Sau khi sứ giả ra đi, tôi lớn nhanh như thổi, mỗi ngày cao lên vài thước, ăn cơm không biết no, quần áo vừa mặc xong đã đứt chỉ. Thấy vậy cả dân làng xúm lại đem gạo sang nuôi tôi cùng bố mẹ. Trước tấm lòng yêu thương, đùm bọc của nhân dân trong làng, lòng tôi càng quyết tâm hơn nữa đánh đuổi giặc Ân xâm lược đem lại cuộc sống bình yên, hạnh phúc cho mọi người.

   Sau ba ngày, sứ giả quay trở lại nhà tôi và mang theo đủ những khí giới mà tôi đã yêu cầu. Tôi vươn vai trở thành tráng sĩ mình cao hơn trượng, nhanh chóng mặc áo giáp sắt, cầm roi sắt và nhảy lên yên ngựa để chặn ngay thế giặc hung hãn đang ùa vào các bản làng thôn xóm. Ngựa hí vang một tiếng rồi phi như bay đến những nơi đang có giặc đốt phá làng mạc nhà cửa. Không chần chừ, tôi lao vào đánh hết lớp này đến lớp khác, dưới sức mạnh của tôi giặc chết như ngả rạ. Nhưng một điều không may, roi sắt của tôi bị gãy, trong lúc chưa biết lấy gì làm vũ khí tôi bỗng thấy những hàng tre bên đường, tôi bèn thúc ngựa chạy nhanh lại, nhổ từng cụm tre tiếp tục tiêu diệt quân thù. Chẳng mấy chốc giặc Ân đã bị đánh bại, kẻ còn sống dẫm đạp lên nhau chạy trốn mong tìm được đường thoát thân. Sau khi tiêu diệt kẻ thù, tôi bỏ lại áo giáp sắt, thúc ngựa chạy về chân núi Sóc và bay trở về trời.

   Tôi trở về trời sống cuộc đời an nhàn, nhưng vẫn không quên những tháng ngày được sống trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, trong sự đoàn kết, đùm bọc của những người hàng xóm. Một thời gian sau tôi có nghe tin, với những công lao của mình, tôi đã được mọi người phong là Phù Đổng Thiên Vương và cứ đến tháng tư hàng năm mọi người mở hội để tưởng nhớ công ơn của tôi.